Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009

TÌNH YÊU LÀ MỘT CÁI VÒNG TRÒN

Truyện ngắn

( Viết để trả nợ bạn bè)

Dọn dẹp các bài viết trên bàn, chuẩn bị về, bỗng điện thoại reo:

- Tối nay,mày về trường tao nghen!

- Có chuyện gì mày?

- Bị mất!- Cái thằng quỷ sứ, già rồi, cháu nội cháu ngoại có đủ còn

bày đặt nói lái!

- Ời! Tao về!

Hứa với Tùng vậy nhưng rồi mải vui với hội bi-da trong cơ quan, đến

gần mười giờ đêm , sau khi vượt qua khỏi đoàn xe dài dằng dặc qua đèo, Nam mới lục tục về tới trường. Thì ra, trường đang có đoàn thực tập sư phạm và tổ chức Hội diễn văn nghệ. Đi lòng vòng trong sân trường chờ Tùng , Nam nghe MC giới thiệu đến tiết mục hát đôi của đôi bạn trẻ trong đoàn thực tập. Vốn không thích các loại văn nghệ “ cây nhà lá vườn”, Nam không chú ý lắm.

- Mày về lúc nào?- Từ sau lưng Nam , Tùng lên tiếng.

- Cũng khoảng 10 phút trước đây!

- Mày vẫn giữ cách nói trái tai ấy à!

- Lỡ ăn vào trong máu rồi, sửa sao được! Ông hẹn có bí mật gì?

Tùng kéo tay tôi:

- Lên hàng ghế trên kia cho nó gần!

- Mà gần cái gì chớ?

- Bí mật đến phút chót!

Len lỏi giữa đám học sinh, Tùng dắt Nam lên hàng ghế dành cho đại

biểu. Yên vị, Nam bắt đầu chú ý đến hai bạn trẻ trên sân khấu. Họ hát hay quá! Lại diễn rất tình cảm. Chăm chú nhìn, Nam thấy ánh mắt cô gái sáng ngời. Tự dưng, Nam thấy cô gái quen quen!

- Mê rồi phải không?- Tùng hỏi Nam , rồi không đợi trả lời, nói

tiếp:

- Biết mày khó tính khi xem loại văn nghệ này, ban đầu, tao không

định rủ mày về nhưng hôm tổng duyệt, tao thấy chúng nó hát hay quá, kêu mày về coi cho vui. Mày nhìn kỹ hai đứa đi! Rồi chút nữa, tao tiết lộ cho mày một bí mật “ động trời”.

Sự tò mò của Nam tăng theo lời dẫn của ông bạn già.

Không đợi hết đêm diễn, Nam kéo Tùng đi uống café. Kỳ thực là đi để sớm được Tùng tiết lộ về bí mật của đôi trẻ. Trên đường tới quán, Nam vẩn vơ: “ Đối với tụi nhỏ thì có bí mật gì ghê gớm đâu! Cùng lắm là hai đứa nó yêu nhau, hôn nhau, bị lũ học trò tinh quái rình bắt được là động trời rồi chứ còn thứ gì hơn!”. Đến quán, chọn vị trí xong, Tùng hỏi Nam có nhìn kỹ đôi trai gái ấy không. Không đợi trả lời, anh tiếp luôn:

- Thằng con trai là con của thằng Khải, còn đứa con gái là con của con Tám!

Nghe nói vậy, Nam nhảy chồm khỏi ghế:

- Mày nói chính xác đấy chớ?

- Tao hỏi kỹ hai đứa rồi!

- Cha mẹ chúng biết chưa?

- Chưa biết!

- Chà! Gay quá! Thằng Khải mà nghe chắc ổng thấy đất trời lún sụp

luôn!

- Mày nghĩ thằng đấy thù dai vậy sao?

- Không phải thù mà ngạc nhiên vì con tạo xoay vần!

- Ừ! Chắc vậy!

- Hèn gì khi nhìn con bé, tao thấy quen quen, nhất là ánh mắt!- Tùng

nói tiếp:

- Ánh mắt của mẹ nó!

- Tao không hiểu!

…Chuyện lâu lắm rồi, hồi đi thực tập sư phạm. Trong một đêm họp đoàn, Nam ngồi bên thằng Khải, đối diện với họ là hoa khôi của đoàn: Tám. Đang bàn về phương án ngày mai dẫn học trò đi lao động, nhìn qua Khải , Nam thấy nó đang …thả hồn qua bàn bên kia. Không nén nổi mình trước một bông hoa lộng lẫy như vậy, Nam lén nhìn sang Tám. Một ánh mắt rực lửa, sáng lung linh trong ánh đèn dầu hiu hắt đang dành cho Khải. Hèn gì hồn vía nó lên mây!

Tan họp, hai thằng cặp kè về nhà.Vừa đi vừa tán dóc:

- Trong buổi họp, mày có thấy gì không?

- Thấy gì?

- Con Tám…- Không đợi Nam nói hết, Khải nói luôn:

- Nó nhìn tao chứ gì?

- Ánh mắt rực lửa! Mày tán, nó chết với mày cái chắc!

- Để coi!

Thằng này nó nói vậy chứ chắc chắn là hai đứa nó có gì rồi! Về đến nhà, Khải không vào nhà. Nó bảo với Nam nó đi đến chỗ Tám.

Mọi chuyện sau đó cứ tuần tự nhi tiến như mọi cuộc tình khác trên thế gian này.

Thời gian thực tập trôi qua, trở lại trường rồi ra trường, mỗi đứa một nẻo. Khải về dạy ở một ngôi trường nhỏ, cách quốc lộ gần 20km. Tám về dạy ở quê nhà, một thị trấn nhỏ bên đường quốc lộ.Thị trấn này đặc biệt hơn các thị trấn khác ở chỗ nó tiếp giáp với quốc lộ bỡi hai ngả ba, do thị trấn nhỏ nên không có tên đường, dân địa phương lấy luôn vị trí địa lý đặt tên đường: Ngả ba trong và ngả ba ngoài. Nhà Tám ở gần ngả ba ngoài, cách vài ba đám ruộng. Đường xá đi lại không lấy gì làm thuận tiện nhưng tuần nào, Khải cũng theo xe đò đến với Tám.

Qua lại chừng gần một năm, trong một đêm tối trời, vội vã hôn nhau để chia tay, trở về cho kịp chuyến xe sớm. Tám bỗng nói với Khải:

- Anh ở lại với em đi! Trễ một ngày chắc cũng chẳng đứa học trò nào dốt!

- Có việc gì vậy em?

- Đêm nay, em dâng hết cho anh! Nghe Tám nói vậy tự dưng, Khải thấy run. Hồi ấy, yêu đương với chúng tôi, chủ yếu là hương hoa. Đứa nào gan lắm thì cũng chỉ tọc mạch vòng ngoài! Không đứa nào dám léng phéng đến cái lưng quần của các nàng nói gì đên việc khác.

- Anh…anh..

- Anh sợ rồi hả? Để em bày cho!

- Không phải! Vừa nói, Khải vừa ghì sát người Tám vào để Tám khỏi còn khoảng trống hành động.

- Anh muốn hỏi em có việc gì mà em lại làm như vậy?

Nghe Khải hỏi, Tám bật oà khóc. Tức tưởi, tiếng nói đẫm nhoà trong nước mắt:

- Ba mẹ em không chịu em với anh! Ổng bả nói: “ Không gả con gái ra khỏi đèo!”, cương quyết không gả! Em cho anh hết đêm nay để ngày mai, mình không còn với nhau! Để em đi lấy chồng, anh lấy vợ! Không vướng bận nhau!

Buông vội vòng tay, Khải nắm tay Tám và dắt cô về nhà:

- Em đừng làm vậy! Anh phải gặp hai bác, nói rõ sự tình của chúng mình, anh sẵn sàng năn nỉ, van xin để chúng mình cưới nhau!

Quyết tâm là vậy nhưng rồi Khải cũng không thuyết phục được ba mẹ Tám. Ông bà già khăng khăng: “ Hai bác có mỗi mình nó con gái, gả cho cháu thì xa quá. Lại cách trở đèo ngang. Mỗi lần muốn đi thăm cháu ngoại, phải qua cái đèo ấy là hai bác sợ! Thôi cháu về ngoài ấy, coi đám nào được thì cưới đi, để em nó trong này có chồng.”

Vậy là hai người phải chia tay nhau. Chia tay trong sự nguyên lành. Trong đớn đau. Trong sự căm thù cái đèo!

Đi dạy được chừng năm năm, Khải bỏ nghề vì không chịu nổi cảnh đói khổ của nghề! Anh ta ra ngoài làm ăn. Sẵn cái tính chịu khó, lại thêm sự nhanh nhạy, ngày một khá lên. Hôm ấy, Khải lái xe đến tận nhà chúng tôi, chở từng đứa đi nhậu. Nghĩ bụng: Chắc làm ăn khá giả, nó rủ nhậu cho vui! Đang nhậu tưng bừng, Khải tuyên bố: “ Tao đang dự định phá cái đèo!” Nghe nó nói vậy, cả hội nhậu ngồi trơ mắt ếch: “ Mày nói sao?” “ Tao phá cái đèo. Vì cái đèo, ba mẹ Tám sợ xe lật không cho tụi tao cưới nhau. Tao phá!” “ Mày say chưa? Mới có mấy ly đã nói lung tung!” “ Tao không say! Tao nói phá đèo là nói quá chớ tao định làm đường lánh nạn cho đèo. Để xe xổ dốc, lỡ có đứt thắng, có chỗ bịn, khỏi lật xe. Để trai gái hai bên đèo yêu nhau, cưới nhau, không còn cha mẹ cấm cản vì cái đèo!”

Thì ra, nỗi đau mất Tám đến bây giờ vẫn còn cứa da thịt nó. Hèn gì mỗi lần nhậu với nó, xỉn xỉn, nó thường chê bai lũ nhóc con: Mới mấy tuổi, bày đặt yêu đương, làm đủ trò khỉ! Nó rất tự hào về cái đêm hôm ấy của tụi nó! Trong cái tự hào đó, không biết có chút gì nuối tiếc không?

Sau đó, nó bỏ tiền ra làm hai con đường lánh nạn cho con đèo. Tiếc rằng làm xong, bàn giao, đưa vào sử dụng, không người bảo dưỡng, bây giờ đã xuông cấp trầm trọng.

Quán café đã hết khách, Tùng xin phép chủ quán để hai chúng tôi ngồi thêm một lát. Tùng kể:

- Hai đứa dạy hai môn khác nhau. Hồi mới về trường, chắc là chưa quen vì tao thấy chúng nó cũng bình thường như mọi người. Ba bốn tuần sau, chúng nó đi đâu cũng cặp đôi. Chắc là dính cái bụp rồi! Sắp xếp công việc, tao nói chuyện với hai đứa. Con thằng Khải thì không lạ nhưng cũng như mày, con bé tao thấy nó quen quen! Tao hỏi dấn tới, nó nói mẹ nó cũng là giáo viên, quê ở thị trấn hai ngả ba ấy! Hỏi thêm thì biết con bé là con của Tám. Mày thấy có lạ không?

- Cũng mùa thực tập, hai đứa cha mẹ nó yêu nhau! Diễn văn nghệ, thằng Khải cũng đệm ghi-ta thùng cho con Tám hát. Bây giờ, đến lượt con chúng nó! Đúng là một cái vòng lẩn quẩn!

Nói hết câu, ngoài đường, hai đứa nhỏ cặp eo nhau đi dạo phố đêm. Nam tinh nghịch nghĩ: “ Không biết thằng ấy biết cái lưng quần của con bé chưa nhỉ?”

Hai thằng bạn già lặng lẽ ra khỏi quán. Để đôi trẻ tự nhiên, hai thằng tìm đường tắt về trường. Phía con đèo, đèn pha xe cộ qua đèo loang loáng sáng…

Viết trong mùa TTSP 2009.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét