Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

KHÔNG TÊN SỐ...

:smarttagtype>

Viết cho một người...

Nhận được thiệp cưới của Nam, tôi như ngây dại! Tấm thiệp màu đỏ tươi như màu máu từ trái tim đang vọt ra từng lỗ chân lông! Biết rằng ngày ấy sẽ đến, đã chuẩn bị sẵn cho mình sự đón đợi nhưng vẫn thấy hụt hẫng, bị dối lừa! Còn hơn thế nữa! Bị nhạo báng! Cũng con hơn thế nữa…

Không biết làm gì, đi đâu cho qua những ngày này, tôi chỉ còn đến Công ty để làm, để quên đi những tháng ngày u ám!

Chủ nhật, vắng teo.

Vừa dắt xe vào cổng, anh bảo vệ hỏi:

- Chủ nhật, Lai không đi chơi à?

- Không, em còn một số việc làm hoàn thầnh gấp!- Trả lời với anh ta như vậy,mình thành

Con nhỏ nói dối lúc nào chẳng biết!

Mở cửa phòng, một đàn muỗi bay ra! Khởi động máy nhưng đầu óc cứ nghĩ về tấm thiệp, không làm được gì! Đành treo lên Messenger một câu để tự khuây khỏa lòng mình: ĐỜI ĐEN THUI!

Tự dung, nhận được tin nhắn: Sao bạn buồn thế?

Muốn khóc nhưng nước mắt không còn?

Động trời hả?

Bồ đi lấy vợ!

Kể đi rồi ráng khóc cho nhẹ lòng!

Không kể được mà khóc cũng chẳng xong!

Chịu!

Muốn kể cho người bạn của mình nghe nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hơi vô duyên! Tự dưng đi than nghèo kể khổ với một người chẳng thân! Đành để cho nỗi đau vò xé thôi!

…Lên năm tuổi, cha mẹ mình sớm từ bỏ mínau một tai nạ. Bơ vơ trên cõi đời, được một ông chú họ xa mang về xóm núi nuôi. Xóm núi nghèo. Ngày hai buổi theo đàn bò lên rẫy. Bầu bạn chỉ là những thằng con trai vừa cục mịch vừa thô thiển lại mất nết. Chúng chỉ chăm chăm rình lúc mình đi…để nhìn! Lớn một chút, có thằng còn lừa mình đi hái quả rừng để tính làm thịt. Vì quá quen với thoid mất dạy của tụi nó, mình choảng cho nó một cục đá bự vào đầu! Nó ngã oạch, máu me lênh láng. Sợ nó chết, bỏ cả đàn bò, cả xóm núi, mình theo xe đi Sài Gòn.

Lúc còn ở xóm núi, nghe mọi người nói Sài Gòn, mình nghĩ chắc cũng còn xóm núi mình đang ở với những miếng rấy bạt ngàn xung quanh nhưng vào đến Sài Gòn, mới thấy SG như thế nào! Lang thang, không tiền, không người thân, nhỏ tuổi, bụng đói, chỉ còn đi xin ăn qua ngày! Lần hồi theo ngày tháng, mình lớn bổng. Không biết tự bao giờ, mình thấy xấu hổ khi phải đi xin. Lân la đến các đại lý vé số để xin bán nhưng không vốn, không địa chỉ, ai dám đưa vé cho mình.

Một đêm, SG mưa! Co ro trong một vỉa hè, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai mình:

- Này cháu! Sao không về nhà? Đem hôm khuya khoắt, con gái con lứa còn ở ngoài đường…

Giật mình nhì lên, một bà cụ cũng rách rưới không khác gì mình đang hỏi, lí nhí mình thưa chuyện. Nghe giọng, bà biết người ngoài Trung, bà kể bà cũng người ngoài Trung, vào SG đã hơn 20 năm, chồng chết, con bỏ đi bụi đời, ngày ngày cuốc bộ đi tìm nó.

- Cháu về với bà đi! Bà nuôi.

Không tin vào đôi tai, mình hỏi lại:Thật không bà?

Mỉm cười, bà bảo:

- Bà già rồi, chẳng lẽ lại đi lừa cháu!

Từ đấy, mình có nhà, có mẹ, chỉ còn thiếu anh em. Ngày ngày, mẹ vẫn đi từng con phố để

tìm con trai, mình ở nhà, locơm nước. Cuộc sống cũng yên bình. Mẹ dẫn mình đến trường xin đi học nhưng vì lớn tuổi, không được vào học trường phổ thông, mẹ xin mình vào lớp học Tình thương. Nhờ mẹ động viên., lại sẵn một chút thông minh và cần cù, minh nhanh chóng có bằng TN THCS rồi vào học Trung cấp dược TP.

Số trời run rủi, một hôm , trên đường đi tìm con, mẹ bị ngã khi băng qua đường! Đi học về, thấy nhà đông người, mình hốt hoảng chạy vào, mẹ chỉ còn phều phào:

- Mẹ…

Cứ tưởng cuộc đời mình yên bình, vui vẻ, xum vầy! Bỗng chốc, lại trơ trọi trên cõi người ta!

Ra trường, với tấm bằng được xếp loại giỏi. mình được Công ty nhận vào làm việc.

…Trên chuyến xe buýt chật như nêm của buổi chiều cuối năm, loay hoay với bao nhiêu thứ để về cúng mẹ nhưng không có chỗ ngồi, một lời đề nghị rụt rè đượcđưa ra:

- Mới em ngồi tạm ghế anh!

- Thôi, phiền anh lắm!- Nghe mình đáp vậy anh ta vẫn đứng dậy, nhường chỗ ngồi. Một

Cách cư xử đó, không htể không nhìn anh ta: Một gương mặt rất đàn ông. Tự dưng, mình ngồi vào ghế!

Từ đó, yêu Nam. Anh còn đi học, mình đã đi làm. Hơn nữa, nhà anh nghèo, anh không đủ tiền để sống. Mình bảo anh dọn về ở chung, cung phụng đủ thứ!

Anh tốt nghiệp với tấm bằng đỏ, mình mang hoa đến chúc mừng. Bên anh, một cô gái đẹp như hoa khôi. Anh giới thiệu:

- Đây là Lai, em gái anh !

......

Sau ngày tốt nghiệp, Nam không còn về nhà mình. Anh được nhận vào làm Trợ lý cho cha cô gái ấy. Thế là mất tất cả. Nhiều lúc, muốn có mấy viên thuốc ngủ nhưng nhớ lời của Trần Kim Trắc : Cuộc đời nó gặm nhấm mình, nó còn khen ngon khen ngọt thì dại gì mìh hùa với nó làm chi ?

.............

Nhìn câu bạ đang treo, mình nghĩ bạn đang thất tình ?

Ưh !

Kể nghe với !

.........................

Thôi, hạng đó không đáng để mình quan tâm.Xem như một tai nạn nhỏ trong đời, mua Nghệ về xóa để nó không thành sẹo rồi lo việc khác !

Mai, đám cưới Nam. Nhất định mình sẽ đến.

Đóng cửa, ra về.

Đến công, rủ anh bảo vệ :

- Mai anh đi dự đám cưới với em hén ? Mọi chuyện em lo !

- Em rủ, anh đi liền !

Trưa chủ nhật, dại gì về nhà ! Tìm một quán cafe, nghe nhạc cái đãn> !

8 nhận xét:

  1. à hèm, cũng tạm được, nhưng nhân vật of chú khá dân đen !

    Trả lờiXóa
  2. Chúc mừng nhà mới "Trời đất Phú Yên"
    Tiếc là cánh cửa Còm hơi bị hẹp nên không đưa lẵng hoa vào tặng Dũng được! Vấn đề còn lại là bành trướng lãnh thổ, Cứ thế tà tà tiến về phương Nam. Kết mô đen thì tìm hỏi bạn bè am hiểu cách dọn hết tài sản từ Yahoo chật chội qua Blogspot. Mình quen nhiều sư phụ đại ca thủ thuật (hì hì nói cho oai) và có vài kinh nghiệm viết ở blog, bạn có gì chưa rõ cứ còm vào bài nào đó, mình sẵn sàng hổ trợ! Còn dưới đây là một mẫu giao diện cổ điển mình nghĩ Dũng thích (cóp dán vào thanh tìm địa chỉ của trình duyệt):
    http://hontap.info/

    Trả lờiXóa
  3. Mẫu (template) thay rất dễ. Chọn tải xuống máy, vào Bố cục > chỉnh sửa HTML tải lên. Nên sử dụng Blogger thử nghiêm tạo nhiều blog để xài thử rồi xóa bớt vô tư! Tùy mục đích và sở thích chọn cho phù hợp. Nếu chỉ coi nội dung là chính thì chọn mẫu 2 cột, nếu thích đá tứ lung tung như mình thì chọn nhà rộng 3 cột nhét vô đủ thứ. Dũng vào Google gõ Blogger template 2, 3 cột: Có vô số! Hoặc vô link này:
    http://www.vietwebguide.com/2008/03/hn-30-templates-tool-v-resource-cho-cc.html
    Tham khảo các vấn đề liên quan blog:
    http://tranhung09.blogspot.com/search/label/Ti%E1%BB%87n%20%C3%ADch%20cho%20blog
    Trên blog của mình có để lại rất nhiều link (chữ có tô màu) dẫn sang weblog khác để mọi tham khảo thêm. Rà vào xuất hiện bàn tay, click phải chọn open new tab hoặc new window.
    Dũng đang dùng trình duyệt gì nhỉ?
    Theo mình nên bỏ xác minh từ nhận xét cho tiện!

    Trả lờiXóa
  4. Em trình độ Mẫu giáo TH, có biết trình duyệt gì đâu! Nhưng cái blogspot này rắc rối quá!

    Trả lờiXóa
  5. Góp ý Bạn:
    - Là Trình duyệt dùng lướt nét ấy. Đa số bỏ Internet Explore chọn FireFox - nhanh, mở nhiều trang cùng lúc, tích hợp nhiều tính năng, cá nhân hóa cao theo sở thích.
    - Dũng nên: Vào Cài đặt > Định dạng > Chọn Hiển thị 10 bài đăng.
    - Cài đặt > Nhận xét > Hiển thị xác minh từ cho các nhận xét: Chọn Không để ngời khác tiện còm cho mình

    Trả lờiXóa
  6. Chắc là em bỏ nhà này! Không quen biết ai hết! Cô đơn quá!

    Trả lờiXóa